Chạy, nỗi buồn, và sự tự ti

2018, Aug 01    

Chia tay lần này, ngoài nỗi buồn về việc mất đi một người bạn thân thiết, tôi còn đánh mất một thứ vô cùng quan trọng: tự tin về cơ thể. Trong vòng luẩn quẩn tìm kiếm lý do cuộc tình đổ vỡ, tôi đã nghĩ rằng mình không đủ xinh đẹp, không đủ khôn khéo, không đủ tốt bụng. Một ngày chủ nhật, tôi ngồi trong phòng, không ăn không uống không nói chuyện với ai. Đứa bạn thân gọi điện không thấy tôi nghe máy đã chạy sang và tìm thấy tôi nước mắt ngắn dài. “Tao sợ rằng chỉ là bản thân tao thôi là chưa đủ,” tôi đã bảo với nó. “I’m not enough.”

Nhưng rồi như người ta nói, một khi đã chạm đáy, thứ duy nhất chúng ta có thể làm là đi lên. Tôi bắt đầu chạy trở lại. Chạy đã giúp tôi vượt qua cuộc khủng hoảng tinh thần lần đầu tiên trên đất Mỹ, tôi hy vọng nó có thể giúp tôi vượt qua lần này. Chạy để có cái để làm. Chạy để không rơi vào cảnh ngồi trong phòng nghĩ quẩn. Chạy để trốn khỏi những ký ức đau buồn.

Ban đầu, tôi chỉ chạy được vài phút là đã thở không ra hơi, bụng đau tưởng chết. Nhưng mỗi lần chạy, tôi cố gắng kéo dài thời gian chạy thêm một phút. Tôi cũng tăng dần tốc độ chạy. Khi chạy, trong đầu tôi chỉ có một mục đích duy nhất: làm sao để có thể nhấc chân lên được một lần nữa. Như ai đó đã nói: “Tôi không ngừng chạy khi mình đau. Tôi chạy cho đến khi nỗi đau ngừng lại.” Dần dần, tôi chạy được 10 phút, 20 phút, rồi 30 phút. Sau một tháng, tôi có thể cao hứng chạy 10km mà không vấn đề gì.

Cơ thể tôi trở nên săn chắc. Bụng tôi phẳng trở lại. Tôi có thể tăng giảm cân theo ý muốn. Chạy khiến tôi nhận ra rằng tôi có thể kiểm soát sức mạnh tinh thần và thể chất của chính mình. Và làm chủ cơ thể là bước đầu tiên trong việc làm chủ cuộc sống.

Lần đầu tiên kể từ sau khi chia tay, tôi nhìn vào gương và nhận thấy rằng mình đẹp. Tôi thấy mình đẹp không phải vì ai đó nói với tôi rằng tôi đẹp, mà bởi vì tôi hài lòng với cơ thể của chính mình - khoẻ mạnh và bền bỉ. Khi bạn trai cũ gọi điện, tôi đã nói rằng tôi không muốn quay trở lại. Khi yêu ai đó, dù hài hoà đến đâu, chúng ta vẫn đánh rơi một phần bản thân để có chỗ cho người kia. Tôi muốn có thời gian tìm lại phần tôi đã đánh rơi đó. Cuộc sống thật kỳ lạ. Một khi chúng ta quyết định rằng mình tự chủ cuộc sống, không để hạnh phúc của bản thân phụ thuộc vào bất cứ ai, tự nhiên lại có một đống người muốn phụ thuộc vào ta để hạnh phúc.

Ảnh chụp khi chuẩn bị đi chạy ở San Francisco. Cây cầu cổng vàng (Golden Gate Bridge) trốn ở trong đám mây phía sau. Chạy để luôn có thể cười rạng rỡ như thế này 😊

Running

Link bài gốc