Khiêm tốn lợi hay hại?
Tháng trước mình đi ăn trưa với bạn mình và sếp của nó. Sếp của nó muốn mình về làm nên cứ kêu mình lên phỏng vấn. Mình nghe sếp nó khen thì ngại nên bảo: “Thực ra nhìn ngoài em vậy thôi chứ bên trong em dở lắm chả biết có đủ tiêu chuẩn của bên công ty anh không.”
Lúc ăn xong chỉ còn 2 đứa, thằng bạn mình mới hỏi: “Sao vừa này sếp tao kêu mày vào làm mày lại nói thế? Lúc người ta đang cân nhắc mày thì mày phải tự tin cho người ta tin tưởng mày hơn chứ sao lại tự dìm hàng bản thân như vậy?”
Mình cứ nghĩ về cái nó nói suốt từ hôm đó, và nhận ra rằng cái tự dìm mình xuống đã gây cho mình mất đi bao nhiêu cơ hội. Ví dụ, một hội thảo ở Ý mời mình sang nói chuyện, mình thích bỏ xừ nhưng trả lời: “Nhìn những diễn giả khác toàn người xuất sắc như vậy tôi sợ tôi không đủ tiêu chuẩn.” Hội thảo trả lời lại là họ nghĩ mình đủ tiêu chuẩn nhưng nếu mình không tự tin nói về chủ đề này thì hẹn dịp khác vậy.
Cái này có lẽ là do từ nhỏ, mình đã được dạy phải khéo, lúc nào cũng phải nâng người khác lên, hạ mình xuống. Tự tin nói mình có thể làm gì thì bị chửi ngay “nói trước bước không qua”. Xong rồi thỉnh thoảng còn được khuyên là con gái giỏi quá khó lấy chồng nên bơn bớt cái miệng đi.
Đàn ông khoe chiến tích này nọ thì được các đồng chí tung hộ, mời hết ly này ly kia. Đàn bà kể thành tích của mình bị chửi luôn là vô duyên.
Hôm nay, lúc đang ngồi soạn thư trả lời một nhà nghiên cứu mà mình vô cùng hâm mộ, mình định nói: “Tôi là fan hâm mộ các công trình nghiên cứu của anh. Tôi không biết liệu bản thân có bao giờ làm được cái gì ý nghĩa như vậy không.” Nghĩ lại, mình xoá câu thứ hai đi. Mình không phải hạ bản thân mình xuống để khen người khác.
Thế gian bao nhiêu người cố gắng dìm mình xuống, bản thân mình không nâng mình lên thì ai nâng cho?